
‘Không Còn Lựa Chọn’ Của Park Chan-wook: Hài Đen Về Cuộc Đấu Tranh Của Người Lao Động
Bộ phim ‘Không Còn Lựa Chọn’ (Eojjeolsu-ga Eopsda) của đạo diễn Park Chan-wook là một tác phẩm hài đen xuất sắc, khắc họa một cách sống động cuộc đấu tranh đầy bi hài của người lao động trước áp lực xã hội. Phim mở màn Liên hoan phim Quốc tế Busan lần thứ 30, mang đến câu chuyện vừa bi vừa hài, vừa chua chát.
Phim xoay quanh Mansu (do Lee Byung-hun thủ vai), một người đàn ông đã cống hiến 25 năm cho công ty giấy nhưng đột ngột bị sa thải. Đối mặt với gánh nặng gia đình gồm vợ Mi-ri (Son Ye-jin), hai con nhỏ và hai chú cún cưng, Mansu tuyên bố sẽ tìm được công việc mới trong vòng ba tháng.
Tuy nhiên, hành trình tìm kiếm việc làm không hề dễ dàng. Với sự cạnh tranh gay gắt và số lượng vị trí tuyển dụng hạn chế, Mansu buộc phải dùng đến một giải pháp cực đoan: tạo ra một công ty ma để ‘thu thập’ những đối thủ tiềm năng. Ba ứng viên nặng ký nhất cho vị trí cuối cùng là Gu Bum-mo (Lee Sung-min), Go Shi-jo (Cha Seung-won) và Choi Sun-chul (Park Hee-soon). Liệu Mansu có thể ‘loại bỏ’ họ để giành lấy công việc mơ ước?
‘Không Còn Lựa Chọn’ nổi bật với phong cách hài đen đặc trưng của Park Chan-wook. Hoàn cảnh mất việc đột ngột của Mansu không hề hài hước, nhưng cách anh ta vật lộn để vượt qua nghịch cảnh lại mang đến những tiếng cười chua xót.
Một cảnh đáng chú ý là khi Mansu, với lòng tự trọng chạm đáy, lặng lẽ quan sát Mi-ri và Jin-ho (Yoo Yeon-seok) nhảy múa dưới ánh đèn sân khấu. Vẻ mặt cô đơn của anh khi nhìn họ tương phản với sự sôi động của buổi tiệc. Ngay sau đó, Mansu cố gắng hòa nhập bằng những điệu nhảy vụng về, tạo nên một tình huống vừa đáng thương vừa buồn cười.
Cảnh Mansu chĩa súng vào Bum-mo cũng tương tự. Với bản nhạc ‘Gochujab-ri’ của Cho Yong-pil làm nền, họ cố gắng giao tiếp bằng cách hét vào mặt nhau nhưng thất bại. Sự xuất hiện của Ara (Yum Hye-ran), vợ của Bum-mo, càng làm tăng thêm sự hài hước trong cuộc đối thoại “như Ngộ Không nói chuyện với Tôn Ngộ Không”, biến một tình huống sinh tử thành một màn trình diễn hài kịch.
Điểm hấp dẫn kỳ lạ của phim nằm ở những cảnh quay khiến người xem phải suy ngẫm. Từ âm nhạc đến bố cục hình ảnh, tất cả đều mang đậm dấu ấn của Park Chan-wook. Tuy nhiên, đôi khi các yếu tố này lại chưa được kết hợp một cách hài hòa, khiến người xem cảm thấy quá tải. Thông điệp quá nhiều khiến câu chuyện của Mansu trở nên kém phần hấp dẫn.
Điều quan trọng nhất, với Mansu, ngành công nghiệp giấy đại diện cho cả cuộc đời và con người anh ta. Vì vậy, mục tiêu của bộ phim là khiến lựa chọn của Mansu trở nên ‘không còn sự lựa chọn’ thực sự. Nhưng khi xem xét quá trình đưa ra quyết định của Mansu, người xem lại tự hỏi: ‘Liệu đó có thực sự là không còn lựa chọn?’. Cách Mansu hoạch định con đường của mình dường như thiếu tính thuyết phục và sự đồng cảm. Thay vào đó, sự gắn bó và khao khát của Bum-mo lại chạm đến trái tim khán giả.
Dù vậy, sức hút của Lee Byung-hun là không thể phủ nhận. Sự điên rồ của Mansu được Lee Byung-hun thổi hồn, mang đến sức sống mãnh liệt. Anh thể hiện trọn vẹn mọi cung bậc cảm xúc ‘hỷ, nộ, ái, ố’ của nhân vật trong một tác phẩm duy nhất, di chuyển một cách điêu luyện giữa hai thái cực cảm xúc, khiến khán giả vừa cười vừa khóc.
Lee Sung-min là diễn viên phụ nổi bật nhất. Cảnh Bum-mo lăn lộn trên sàn trong cơn tức giận khiến người xem nín thở. ‘Phản ứng hóa học’ của anh với Yum Hye-ran trong vai người vợ cũng tạo nên một sự trớ trêu vừa tục tĩu vừa đẹp đẽ. Son Ye-jin trong vai Mi-ri mang một vẻ quyến rũ bí ẩn, khiến khán giả không ngừng đặt câu hỏi về Mansu. Dù thời lượng xuất hiện không nhiều, nhưng vai diễn của cô vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.
Lee Byung-hun là một diễn viên kỳ cựu của Hàn Quốc, đã gặt hái nhiều thành công cả trong nước lẫn quốc tế với sự nghiệp kéo dài hàng thập kỷ. Anh được biết đến với khả năng diễn xuất đa dạng, thể hiện thành công nhiều loại vai khác nhau. Những tác phẩm nổi bật gần đây của anh bao gồm series ‘Mr. Sunshine’ và ‘Moving’, nơi anh tiếp tục khẳng định đẳng cấp của mình.